Khi Phượng Tâm mở mắt, toàn thân đã mệt rã rời. Cô cảm thấy như từng đoạn xương trên người đều đã gãy vụn ra vậy.
Cô nhìn theo ánh sáng chiếu qua cửa sổ vào phòng, mùi hương cỏ nhàn nhạt khiến cho không khí trong lành lên không ít.
Cô vươn tay muốn lấy điện thoại lại phát hiện ra cánh tay mình đang có người nằm lên. Phượng Tâm hoảng hốt một lượt rồi nhanh chóng nhớ ra tối qua mình bị Lâm Tiểu Noãn bỏ thuốc kích dục.
Cô nhíu mày, khẽ day day trán. Không khỏi đau đầu cố gắng nhớ lại tối qua. Cô dường như chỉ nhớ là mình về nhà với tình trạng rất khó chịu, rồi sau đó không biết gì nữa. Lươt nhìn người bên cạnh một cái, là Giang Trầm - người đàn ông mà cô đã mang về nhà hôm trước. Anh đang trần truồng, mắt nhắm chặt lại với hàng lông mi cong dài, tựa như chàng hoàng tử ngủ say.
Không cần nói gì, chỉ cần dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Dường như người đàn ông bị cô đánh thức nên khẽ động lông mi, sau đó chạm rãi mở mắt.
Bắt đầu thì anh nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Tâm, sau đó vài giây liền hoảng hốt ngồi dậy, lấy chăn che kín đến cổ, ánh mắt dường như không thể tin nổi mà đề phòng cô.
Phượng Tâm đau đầu nhìn anh: "Xin lỗi, tối qua... ừm... tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh." Nói rồi cô bước xuống giường vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Giang Trầm nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa nhà tắm, lại nhìn xuống ga trải giường có một vài vết máu đỏ đã khô lại. Lúc này anh mới buông tay khỏi chăn, hơi nghiêng đầu khẽ cười: "Chịu trách nhiệm sao? Đúng là nên bắt em chịu trách nhiệm cả đời mới được."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!